Chương 3 - Một phần của ký ức (1)
“Ớ? Gì thế? Mới đó mà đã xong rồi à?”
“Ôi mẹ ơi!”
Je Ya vẫn còn đang thẫn thờ nhìn về hướng cửa mà Woo Seok đã đi ra, không biết từ lúc nào Woo Seok đã quay lại vào bằng lối cửa sau và đứng ngay bên cạnh làm cô bất ngờ giật mình xém ngã ngửa ra đằng sau.
“Em cẩn thận chút được không? Giật mình suýt nữa là rơi cả mật ra ngoài rồi!”
“Em… em đã ngã đâu! Tự nhiên anh xuất hiện làm em giật mình thì có. Với cả sao tiền bối lại giật mình chứ! Người rơi cả tim ra ngoài phải là em mới đúng chứ!”
“Ơ thì, đằng nào cũng hết giờ học rồi làm gì còn ai ở đây nữa, có ai lại gõ cửa rồi mới đi vào phòng mỹ thuật giờ này? Làm thế còn đáng sợ hơn ấy.”
“Hừ… Đi thôi! Ngoài trời cũng tối rồi.”
Bị sự xuất hiện bất ngờ của Woo Seok làm giật, Je Ya xấu hổ nên ra vẻ gắt gỏng, cô với giật lấy túi xách ra rồi lướt qua Woo Seok bước thật nhanh.
Tay của Je Ya đang nắm thật chặt lấy quai túi, ra vẻ rất cương quyết, thì lúc này Woo Seok bỗng túm lấy quai túi gỡ nó khỏi tay của Je Ya, rồi cứ thế nắm tay cô bắt đầu bước đi. Trước cử chỉ có phần động chạm này của Woo Seok, Je Ya bất ngờ đến nỗi mắt cũng không chớp nổi mà chỉ nhìn theo anh.
“A, cái này… tiền bối…”
“Em đó, đúng là hậu đậu quá luôn. Bất an không chịu nổi mất. Đi thôi!”
Cổ tay Je Ya nóng bừng. Ngay cả những lần vẽ tranh suốt đêm cũng chưa từng thấy cổ tay tê dại và nóng đến thế.
Cứ vậy, họ nắm tay đi về nhà, không biết tại sao lại cảm thấy đường về nhà hôm nay lại gần như vậy. Cùng là con đường mỗi sáng đều phải vất vả chạy vội vàng tới trường để không bị muộn học, vậy mà hôm nay chính là Je Ya lại nhẹ nhàng bước từng bước, từng bước một.
Bộp, lộp bộp.
“Ơ? Mưa rồi. Không được rồi, Je Ya à, chúng ta tới đằng kia trú mưa đi.”
Một giọt, rồi hai giọt, nước mưa lành lạnh bắt đầu rơi xuống, làm ướt mái tóc của Je Ya và Woo Seok. Je Ya cứ như vậy để cho Woo Seok kéo tay mình chạy tới trú bên dưới chiếc cầu trượt.
Thật may vì mưa đến. Từ tay, mặt rồi đến cả nhịp tim, trước đó còn đang nóng phừng phừng, nhờ nước mưa nên cũng đã dịu bớt đi.
Hai người cùng nhau trú mưa bên dưới chiếc cầu trượt cũ kỹ trơ trọi giữa sân chơi. Thế giới của họ được thu nhỏ lại. Bầu không khí trở nên hồi hộp, còn nhiệt độ cơ thể thì lại nóng dần lên. Có chút kỳ lạ nhưng Je Ya lại không thấy ghét cái cảm giác này, trái tim cô vì thế lại càng rung rinh.
“Whoa, bỗng nhiên lại mưa nhỉ.”
“Dự báo có nói hôm nay trời sẽ mưa.”
“Hả? Thế mà em vẫn không mang ô sao?”
“Ơ… Lúc nãy quên mất nên để ở phòng mỹ thuật rồi.”
Cô đã biết là trời sẽ mưa. Cô cũng có mang theo dù. Thật may vì trời không mưa vào lúc tan học.
Thế nhưng, Woo Seok có buổi họp cùng hội học sinh vào mỗi tối thứ tư, cô lo nhỡ anh về muộn rồi bị dính mưa. Sáng nay, thay vì cầm chiếc ô màu hồng đáng yêu, cô đã mang theo cái ô màu đen trơn to đùng, cũng là vì Woo Seok. Lúc đó cô còn suy nghĩ một cách hoang đường rằng biết đâu hai người sẽ cần phải dùng chung tới nó.
Kết cục thì cái ô lại bị bỏ rơi ở phòng mỹ thuật… nhưng thế cũng tốt. Trong thế giới nhỏ bé dưới cái ô, cùng đi sát cạnh nhau dưới con đường mưa chắc cũng sẽ rất thích, nhưng trú mưa thế này lại được ở bên nhau lâu hơn một chút, nghĩ đến đó cô cảm thấy thật rung động.
“Sao em có thể để quên được chứ, ý là cái ô ấy?”
“Tại tiền bối làm giật mình nên quên mất chứ sao!”
“A… Không ổn rồi. Je Ya à, như vậy chẳng phải anh sẽ rất bận rộn vì em hay sao?”
Woo Seok ngồi kế bên với khuôn mặt đầy vẻ đùa giỡn, vừa cười vừa đưa tay vuốt tóc mái ướt nước mưa của Je Ya ra phía sau tai. Từng hành động, từng câu nói của Woo Seok, cứ tự nhiên như thể chẳng có gì, khiến cô không kiểm soát được con tim đang loạn nhịp.
“Tiền… tiền bối còn chẳng mang theo cái ô nào đấy…”
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra đây chính là cơn mưa mùa xuân. Đôi môi nóng ấm của Woo Seok đã chạm vào môi của Je Ya, có lẽ vì nước mưa, đôi môi ấy thật là mềm mại.
Je Ya chẳng làm biết gì nên cứ nhắm mắt lại, giống như nữ chính trong khung cảnh một bộ phim. Hai tay dùng sức túm thật chặt lấy vạt váy, nhưng lại càng cảm thấy rõ mình đang run lên bần bật.
Cơn mưa mới đó mà đã tạnh.
Je Ya ngẩn người nhìn ngắm những giọt mưa bám trên thành cầu trượt đang thi nhau rơi xuống vũng nước tạo những gợn sóng nhỏ. Nếu cô không làm thế, sự chú ý sẽ lại dồn về phía Woo Seok với bàn tay to và ấm áp đang nắm lấy tay trái của mình, nếu vậy có thể cô sẽ bị say sóng mất.
“Em lạnh à?”
Giọng nói ấm áp của Woo Seok khẽ sượt qua bên tai.
“Dạ?”
“Em… đang run còn gì.”
Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng dư vị vẫn còn đọng lại trên môi, không biết có phải vì căng thẳng vẫn còn ở các đầu ngón tay hay không, tay Jae Ya đang nắm chặt vạt váy đang run lên nhè nhẹ. Và cô vẫn đang cùng tay trong tay với Woo Seok.
Woo Seok nhìn thẳng vào mắt Je Ya, anh nắm thật chật đôi bàn tay run rẩy của cô. Có vẻ như cảm thấy day dứt về điều gì đó, anh đung đưa tay lên trước mặt Je Ya. Nhìn tay hai người đang nắm chặt đưa qua đưa lại trước mặt, Je Ya giật mình đáp lại.
“Không, không có. Em chẳng sao cả!”
“Thế sao lại run như vậy?”
Nghe Woo Seok nói, Je Ya lập tức cảm thấy mặt mình lại nóng bừng lên. Giống như bị phát hiện ra bí mật giấu trong lòng, Je Ya giật nảy mình, cứ thế bỏ tay mình khỏi tay của Woo Seok.
“Không, không có mà! Run cái gì chứ! Hơi… chỉ là hơi lạnh một chút nên vậy!”
Lúc này, cô gượng gạo đưa mắt nhìn lên trời mới thấy trời đã sẩm tối. Không biết là vì bộ đồng phục bị thấm một chút nước mưa, hay là vì không khí buổi tối lành lạnh thổi qua giữa một hai chiếc đèn đường sáng tỏ, nhưng đúng là cô đang cảm thấy dần se se lạnh hơn.
Đang đưa tay tự ôm lấy cơ thể run rẩy của mình thì lúc đó cô cảm nhận được luồng hơi ấm bao trùm lấy cơ thể. Là chiếc áo khoác đồng phục của Woo Seok.
“Ơ, em không sao. Anh mặc vào đi.”
“Anh mới không sao, còn em từ nãy giờ cứ run bần bật. Còn nữa, tay!”
Woo Seok khoác chiếc áo khoác mình đang mặc lên người Je Ya rồi mỉm một nụ cười, anh còn như kiểu ra hiệu lệnh cho một chú chó ‘Tay!”
Je Ya cũng bất giác đưa tay mình đặt vào tay Woo Seok, lúc đó khoé miệng Woo Seok lại nở thêm một nụ cười, anh nắm lấy bàn tay cô chặt hơn, kéo cô lại vào sát người mình để truyền hơi ấm.
“Đừng có tự ý bỏ tay ra. Khó khăn lắm mới nắm được cơ mà.”
“Em… Tiền bối, vậy là...”
“Anh.”
“Hả?”
“Gọi là anh Woo Seok đi. Nếu không thì… anh yêu?”
Anh yêu.
Je Ya mong cơn mưa hãy đến thêm lần nữa vì chính câu nói đó. Nếu không như vậy, có khi tới cả Woo Seok cũng sẽ nghe rõ tiếng trái tim của cô đang đập nhanh như muốn bay ra ngoài vì câu nói đó.
“Nếu không thì nghĩ một cái tên thân mật nhé? Ừm… Gọi là gì mới hay ta, em có cái tên thân mật nào muốn được gọi không?”
“…”
Lại còn gọi tên thân mật nữa. Cái tên mà những người yêu nhau hay người thân thiết sử dụng để gọi nhau thật tình cảm ấy.
“Phụt haha, thật là, phải làm sao với cái thần thái này đây. Em không khép miệng lại à?”
Biểu cảm của Je Ya quá đỗi dễ thương và đáng yêu làm Woo Seok không nhịn được bèn cười phá lên. Ý là làm sao mà tới biểu cảm cũng có thể dễ thương như vậy.
Chẳng rõ có hiểu hay là không hiểu tình cảm của Woo Seok, Je Ya vội vàng thay đổi nét mặt, đáp lại mạnh mẽ.
“A, không có. Cái, cái gì mà tên thân mật ạ!”
“Chả lẽ quan hệ yêu đương lại gọi tiền bối ơi, hậu bối ơi à?”
Lần này Je Ya đã lập tức bị knock-out hoàn toàn bởi câu hỏi thản nhiên của Woo Seok. Ngay khi nghe tới đoạn “quan hệ yêu đương” thật ngọt ngào đó, trong đầu Je Ya lập tức nổ pháo đùng đùng. Bất ngờ trước lời tỏ tình của Woo Seok, Je Ya té ngửa xuống đất rồi đóng băng luôn tại chỗ.
Theo cô được biết thì quan hệ yêu đương chính là thích nhau, yêu nhau… tức có nghĩa là bạn trai và bạn gái.
“Này! Je Ya à! Đã bảo em phải cẩn thận chút cơ mà, dính đất bẩn hết rồi. Đừng để ướt áo, mau đứng dậy đi. Trời ạ, sao chẳng để người ta rời mắt nổi một giây thế.”
“Quan hệ… yêu đương…?”
Je Ya mở tròn hai mắt nhắc lại lời Woo Seok vừa nói.
‘Quan hệ yêu đương là sao. Không thể nào… Mình và tiền bối sao có thể là… mối quan hệ… yêu đương… ha ha!’
Je Ya giống như một chú robot bị hỏng, đầu óc dừng hoạt động, mất ý thức và đang hết sức nỗ lực để có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, nên câu “quan hệ yêu đương” cứ thế văng vẳng bên tai cô.
“Em cướp nụ hôn của người khác rồi định không chịu trách nhiệm à?”
Lo lắng khi thấy Je Ya nghiêng nghiêng ngả ngả như chuẩn bị ngã lần nữa, Woo Seok lo lắng đứng lên trước rồi vừa nói vừa đỡ Je Ya dậy.
“Nụ hôn… là tiền bối tự cướp mà!”
Je Ya vừa đứng dậy vừa ném ánh mắt và lời phản bác của mình về phía Woo Seok, vậy mà thế nào ánh nhìn lại bị xoáy vào đôi môi quyến rũ trên khuôn mặt đầy phởn chí của anh.
Je Ya đã nghĩ hẳn kiếp trước mình từng là một tên biến thái. Nếu không phải vậy thì giờ đã không chăm chăm nhìn đúng đôi môi của Woo Seok sau cú chạm môi vừa rồi.
‘A, điên mất. Je Ya à. Mày đang rất thích đúng không? Cố mà thể hiện luôn từ lúc sinh ra, đây là lần đầu được hôn đi chứ! Rõ đúng thật là!’
Je Ya tự nghĩ trong đầu nên liên tục thay đổi nét mặt của mình, Woo Seok thấy bộ dạng đó thật đáng yêu nên cứ thế mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt thật ngọt ngào.
Je Ya cố gắng trấn tĩnh lại. Dù trái tim đang từ từ tan chảy cũng đáng lo ngại đấy, nhưng cũng đâu thể từ chối được nụ cười này của Woo Seok. Việc chạm môi với Woo Seok vài giây trước đó đã rất giống một cơn mơ và cũng rất rung động.
Thấy Je Ya mải suy nghĩ như người mất hồn, thẫn thờ nhìn về một hướng, Woo Seok cũng nhìn theo hướng mắt của cô. Thế rồi Woo Seok chợt nhận ra ánh mắt đó đang nhìn vào đôi môi của mình nên hắng giọng ngại ngùng.
Tới khi đó Je Ya mới sực tỉnh, không dám liếc nhìn Woo Seok mà lơ đễnh nhìn đi chỗ khác. Woo Seok liền mở lời.
“Nếu vậy anh chịu trách nhiệm là được đúng không? Ya Ya?”
Không biết vì ngại ngùng hay là hoảng hốt trước lời nói chịu trách nhiệm đó, biểu cảm của Je Ya lại thay đổi không ngừng. Trước dáng vẻ đó của Je Ya, Woo Seok cười đắc ý đặt hai tay lên vai rồi kéo cô lại gần phía mình.
“Ya Ya? Ya Ya hay mà. Rất dễ thương. Có gì đó hơi… ngốc ngốc? Ừ hứ. Từ giờ trở đi Ya Ya là của anh đấy nhé?!”
Việc bị gọi là “Ya Ya”, nghe như tên của một chú cún, cảm giác giống như hai người đang đưa đẩy qua lại thế này, đúng là không phải đang mơ rồi. Sợ rằng đôi chân của mình sẽ mềm nhũn ra rồi lại ngã phịch xuống đất vì ánh mắt và giọng nói ấm áp đó, Je Ya lại ném ánh nhìn của mình xuống dưới mặt đất vô can.
“Nhìn anh chút đi chứ?”
“Gì, gì thế! Thật là! Anh đừng đùa nữa!”
“Anh có đùa đâu… Ôi… Tổn thương thật đấy?”
“Không thì là gì, tự nhiên, lại hôn người ta rồi còn tỏ tình…”
Nhìn Je Ya ấp a ấp úng như vậy, mà lý do lại là vì lời tỏ tình hơn là vì nụ hôn, khiến Woo Seok không nhịn được cười. Một gái đơn thuần, không câu nệ lời nói như thế thật là dễ thương.
“Phụt, hôn á? Này, Je Ya à, lúc nãy chúng mình chỉ mới thơm thôi. Với cả anh cũng đã tỏ tình gì đâu?”
“Biết, biết rồi! Chỉ thơm thôi! Đúng thế, mới chỉ thơm thôi! Nhưng dù sao thì tiền bối cũng đã thơm rồi, còn bảo gọi là anh yêu rồi này nọ…”
“He he, em đang làu bàu gì thế. Anh chẳng nghe thấy gì ngoài thơm nhau.”
“Không phải, tức là…!”
Je Ya giận đùng đùng mở to mắt nhìn Woo Seok đang cười một cách đắc ý. Cô đã định nói anh đừng đùa giỡn nữa nhưng lại thôi. Dù miệng thì đang cười nhưng lại thấy ánh mắt Woo Seok đang nhìn mình rất nghiêm túc nên cô chẳng nói được thêm câu nào.
“Có vẻ như là anh thích em rồi. À không, anh thích em. Chúng ta hẹn hò đi.”
“…”
“Câu trả lời là gì?”
“…”
“Em không trả lời à?”
Woo Seok nhìn thẳng vào Je Ya hỏi. Đôi mắt Woo Seok chăm chăm nhìn thẳng vào cô giống hệt như những giọt sương mát mẻ vào buổi sáng. Còn Je Ya thì đơ ra, chỉ biết nhìn thẳng vào đôi mắt đó của Woo Seok.
“…”
“Lẽ nào… không phải là em định từ chối anh đấy chứ?”
“…”
Đoạn Je Ya hoàn toàn không nói một lời mà chỉ nhìn Woo Seok, nụ cười trên nét mặt của Woo Seok dần thu lại.
“Nếu đúng là em có suy nghĩ sẽ từ chối anh… thì đừng như vậy. Em có thể chấp nhận anh không? Trông thì vậy nhưng anh cũng là lần đầu tỏ tình, giờ anh cũng đang rất căng thẳng, chỉ cần nghe hơi thở của em thôi cũng đủ khiến tim anh đập loạn cả lên.
“Tim đập loạn…”
“Gì cơ?”
Je Ya không suy nghĩ được gì mà chỉ nhắc lại lời của Woo Seok.
Tim đập loạn nhịp.
Trong lòng Je Ya giờ đây cũng như vậy.
“A, không phải vậy! Không có gì. Em… nhưng giờ em không hiểu tiền bối đang nói điều gì nữa. Lúc này… lúc này… tâm trí của em…”
“Anh nói là anh thích em.”
“Dạ?”
“Anh thích em, Je Ya à.”
Một mùa xuân thật ấm áp. Thật tiếc vì cho đến tận bây giờ này mùa xuân mới tới.
Dù câu trả lời của Je Ya chỉ là cái gật đầu khe khẽ, nhưng khoảnh khắc đó đối với Woo Seok cũng đã trở thành khởi đầu của một ngày xuân ấm áp nhất trần đời.
Hết chương 3.





